Bức tranh là ẩn dụ cho mối liên kết sâu sắc giữa con người và thiên nhiên, một sự hiện diện vượt trên mọi lời nói, tựa như một ánh nhìn xuyên qua tầng tầng lớp lớp che phủ của thời gian, văn hóa, và tâm thức.
Nhắc đến chúa sơn lâm ai cũng nghĩ đến sự dữ dằn, dứt khoát và lạnh lùng nhưng ẩn sâu bên trong chúng cũng là bố, là mẹ...chúng cũng mang trong mình sự dịu dàng, ấm áp và hi sinh cho những đứa con của mình, cho đồng loại của mình.
Hình ảnh chú sư tử xuất hiện từ rừng rậm – được xem là biểu tượng của sự bí ẩn và hoang sơ – chính là tiếng nói lặng thầm của sự sống, của linh hồn tự nhiên, vừa quyền uy vừa bao dung, vừa xa cách vừa gần gũi.
Ánh nhìn ấy không chỉ là cái nhìn, Cảm giác vừa uy nghiêm, vừa ấm áp chính là sự hòa quyện của hai thái cực: quyền năng và yêu thương. Đôi mắt ấy không chỉ nhìn mà còn "thấu hiểu", không chỉ tồn tại mà còn "thức tỉnh". Trong thế giới của ánh nhìn ấy, không có gì là bị che giấu – nó phơi bày cả sự vĩ đại lẫn yếu đuối của con người.
Bức tranh còn là lời nhắc nhở mạnh mẽ rằng: hãy bảo vệ thiên nhiên, hãy yêu thương đồng bào ta, hãy chân thành vì mọi thứ đều được soi sáng bởi sự chân thật, đó sức mạnh không lời, một sự hiện diện không thể che giấu, một nguồn sống vĩnh hằng.